Tiết trời đang độ vào Xuân, cỏ cây bắt đầu đâm chồi nở nhụy, cây đào vườn
sau nhà vươn những cánh tay dài ngoằn ngoèo trơ trụi lá, tưởng chừng như đã chết
trong mùa Đông lạnh giá, đang trở mình khơi mào mạch sống mới với những nụ hồng
non nho nhỏ sửa soạn đơm bông, nắng hanh hanh ấm áp gió lạnh hiu hiu, tôi thơ
thẩn trong vườn nhìn mây trời lơ đãng, vũ trụ luân hồi qua bốn mùa xuân hạ thu đông;
Hết đông rồi một mùa xuân mới lại khởi đầu, nhưng con người thì mỗi năm qua già
thêm một tuổi và không bao giờ trẻ lại, tôi bỗng thấy lòng trùng man mác, thấm
thoát thế mà đã 43 năm xa cách quê cha đất tổ! và cũng đã 30 năm trôi qua từ ngày
hai đưá chúng tôi thành hôn, kể ra cũng gần nửa đời người mà sao thời gian trôi
qua nhanh qúa, nhanh đến độ tôi cảm thấy còn qúa nhiều việc cần làm mà đã không
có thời giờ hoàn tất. Nhớ lại ngày nào hai đứa đám cưới ước nguyện đầu tiên là
có được một trai một gái cho đồng đều, con trai để nối giõi tông đường, con gái
để vợ tôi nưng niu hủ hỉ và làm đẹp; Cả hai vợ chồng háo hức, vợ tôi thấy bạn bè
có con tay bế tay bồng mà mình bây giờ mới lấy chồng còn tôi chẳng trẻ trung gì,
lại nghe người ta khuyên đàn bà nên có con trước ba mươi lăm tuổi tốt hơn, trễ
qúa khó sanh nên chúng tôi cũng háo hức mong có con sơm sớm:
“Bồn chồn thân gái ba mươi
“Chửa con chửa cái sợ người dèm pha
“Còn tôi chưa hẳn đã già
“Trung trung thì cũng trạc ngoài bốn mươi
“Bạn bè con sắp ‘nên người’
“Cũng nôn nóng lắm tiếng cười trẻ thơ”
(Hinh ngày cưới 02 April 1988)
Rồi không phải chờ lâu bốn tháng
sau ngày cưới tôi đưa vợ đi Bác Sĩ sản
phụ khoa lần đầu tiên trong đời, khi y tá gọi vợ tôi vào phòng khám tôi ngồi phòng
chờ đợi hồi hộp mong tin, chừng mười lăm ông bước ra bắt tay kèm thêm nụ cười
“Chúc mừng! Chúc mừng! Ông sắp lên chức!” nghe tin vui tôi vô cùng sung sướng
nhưng cũng tò mò hỏi lại “Chắc chắn không BS?” ông qủa quyết “Chắc chắn!” rồi
tiếp “Y tá sẽ làm hẹn cho bà tái khám định kỳ để theo dõi bào thai”. Trên đường
về xen lẫn nỗi mừng vui tôi bắt đầu lo mai mốt sanh rồi không biết nhờ ai trông
nom con đây, vì cả hai không đứa nào có cha mẹ, anh chị em hay bà con thân thích
trên đất nước này! Từ hôm đó tôi ra thư viện mượn sách học làm cha mẹ về nhà
hai vợ chồng cùng học, tuy nàng cũng có đôi chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con
trong gia đình cô chú nuôi. Năm sau chúng tôi có mụn con trai đầu lòng, chúng tôi
được làm cha mẹ, tôi sung sướng vô cùng hạnh phúc gia đình tràn ngập, mỗi ngày
bồng bế con nhìn thằng bé bụ bẫm kháu khỉnh tôi chỉ mong con mau ăn chóng lớn, rồi
đọc báo tìm nơi nhận giữ trẻ trong gia đình người Việt, lúc này người vượt biển
sang cũng đã nhiều, nhưng cũng lo vô cùng bởi cách thức họ trông nom theo kiểu
VN, mà vợ tôi nghỉ làm ở nhà trông con thì cũng không xong, vì mình tôi đi làm
lỡ bị thất nghiệp lấy tiền đâu trả tiền nhà, mà không trả ba tháng là bị tịch
thu, với tôi căn nhà là nền tảng căn bản quan trọng nhất để bảo đảm cho con cái
chúng tôi có chỗ che nắng che mưa vững bền. Bên cạnh những lo âu về chỗ gửi
con, tôi lại nghĩ khi con khôn lớn mà không có em thì e con sẽ buồn bã lẻ loi,
hoặc anh em cách xa nhau qúa chúng nó sẽ không thân thiết nhau lắm, chúng tôi bụng
bảo dạ đằng nào mình cũng muốn có hai đứa, hay thêm liền đứa nữa nếu được con gái
thì qúa qúy bằng không con trai thì anh em nó cũng có bạn có bè:
“Nuôi một cũng như
nuôi hai
“Hay thêm bé gái tương lai em nhờ”!
Thật là mau mắn bốn tháng sau đã
có kết qủa ngay, rồi năm kế tiếp cũng đến ngày hai vợ chồng chờ đợi sanh nở đứa
con thứ hai, vợ tôi mong con gái tôi thì con nào cũng là con, nhưng trong bụng
vẫn nghĩ nếu là con trai thì tôi đỡ lo lắng hơn, và rồi lại … một “con sâu dừa”; Thôi hai trai cũng đã đủ và
thấy vợ tôi không muốn sanh nữa, nên bàn nhau yêu cầu BS ngưng, nhưng mấy ông BS
cũng khôn tổ M… dại gì xúi cột với cắt, ngu sao! Thiên hạ sanh đẻ càng nhiều mình
càng đông khách, BS nói “Bà còn trẻ quá mà ngưng làm chi vội, từ từ vài năm nữa
đã, chứ ngưng bây giờ lỡ sau này đổi ý thì kẹt à”, nghe BS khuyên cũng mát lỗ nhĩ
đành thôi không nghĩ đến chuyện cai nghén nữa; Gia đình có bốn người thật vừa vặn,
hai đứa nhỏ cách nhau năm một chăm sóc cho chúng cũng đủ mệt nhoài người rồi, chúng
tôi bàn nhau nghỉ dưỡng sức vài năm, chờ hai con lớn chút rồi tới đâu tính tới đó,
chuyện sau này giao cho số mệnh; Nhưng Trời thương tình hơn năm sau lại có tin
vui, lần này cả hai chúng tôi cầu mong một bé gái mũm mĩm cho vợ tôi toại nguyện,
tôi treo hình nữ tài tử điện ảnh đủ cả Á Âu mắt xanh mắt đen, tóc trắng tóc
hung, nũi cao mũi thấp đầy nhà, hy vọng vợ nhìn hình các người đẹp may ra có ảnh
hưởng đến tâm lý, biết đâu chừng nó giúp tạo hình con gái chăng! Ngày tháng trôi
qua bụng càng ngày càng lớn và rồi cũng tới ngày vào phòng sanh đẻ, sau hai tiếng
đồng hồ nằm chờ bụng chuyển, dạ sa nghe y tá thúc giục “Cố lên! Mạnh lên! Chút xíu
nữa”, tôi chắc vợ tôi lúc này chỉ nghe y tá thúc giục cũng đủ mệt nhoài, còn tâm
trí đâu để nghĩ đến trai hay gái nữa, nhưng tôi thì hồi hộp đánh lô-tô trong bụng
không biết con gì đây ra đây! … Rồi chẳng phải chờ lâu nghe mấy cô y tá cùng
reo òa lên “Con trai!” thì ra lại thêm một … “con nhộng”! Nghe tiếng khóc òa của con tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng
là gia phả dòng họ nhà tôi cái ‘zin’ (gene) con trai mạnh thiệt, riêng tôi có
sáu anh em toàn trai cả, trong đó bốn gia đình cũng con trai không, chỉ có hai
gia đình vừa trai vừa gái, nàng ôm con nhìn tôi nhoẻn miệng cười mệt mỏi; Tôi
hiểu ý vợ đã thấm mệt vì sanh nở trong thâm tâm tôi cảm thấy thương nàng vô
cùng, nhưng số phần không cho nàng một bé gái đành chịu, gia đình năm người quá
đủ qúa đẹp, bổn phận chồng chất lên vai đã qúa nặng nề, không thể tiếp tục cầu
may, lần này tôi dành quyền quyết định và nhờ BS ngưng ngay lập tức, chứ không
chần chờ hoặc giao cho số mạng nữa. Vậy là sau bốn năm xây dựng tổ ấm hạnh phúc
cho riêng mình, gia đình tôi có năm người tổng cộng có cả thẩy “bốn trụ” trống
mái nhà trời thế là vui, và gia phả đầu tiên của giòng họ tôi trên quê hương mới
đã được tạo hình, càng đông con càng bận rộn nhưng hạnh phúc cũng càng tăng! Thế
mà ngoảnh đi ngoảnh lại giở đây cả ba đứa con đều đã trưởng thành, tôi thì đã về
hưu vài năm nay, vợ tôi còn đi làm nhưng tôi sẽ tính để nàng về hưu non sớm hơn.
Thật ra 30 năm không phải là dài
so với người Việt nhưng trong cuộc sống xã hội Mỹ đây kể cũng là một bước dài, vì
đâu dễ gì ai cũng có thể đạt tới ngày “Kỷ niệm Ngọc Trân Châu” này, thời nay người
ta gọi là ngày “Kim Cương” vì chẳng mấy người dùng ngọc trai nữa; Riêng với tôi
nó là con số đáng nhớ ghi dấu những năm tháng năng động hăng hái nhất của một cặp
vợ chồng, thời gian đủ để tạo dựng nền tảng và khuôn khổ cho một gia đình hòa
thuận, yên vui và hạnh phúc, để sợi giây ràng buộc tình nghĩa vợ chồng thêm vững
chắc, cùng bổn phận của mỗi cá nhân với gia đình được tiếp nối cho hết phần đời
còn lại, hy vọng may ra chúng tôi có thể tới được ngày “Kỷ Niệm Vàng, 50 năm”!
(01 Sept 2012 - Gia đình tôi và Mẹ già)
Hôm nay kỷ niệm 30 năm thành hôn ngồi ôn lại từng ngày đã qua chúng tôi
luôn cảm thấy hạnh phúc đầm ấm bên nhau, vợ chồng chưa hề một lần cãi vả hay gấu
ó, chưa một ngày giận hờn! có chăng chỉ là tôi, đôi khi cằn nhằn một hai câu
khi thấy nàng làm việc gì đó không an toàn hay cẩn thận, nhưng luôn kèm theo
sau một nụ cười nhẹ nhàng, cùng lời giải thích hàm ý hướng dẫn và xây dựng hơn
là giận hay chỉ trích, nàng hiểu bản tính kỹ lưỡng và hay lo xa của chồng nên
chỉ nhoẻn miệng cười, tuyệt nhiên không một tiếng đôi co lý sự từ lúc thành hôn
cho tới bây giờ, mặc dù hai đứa tôi đến với nhau không phải bằng tình yêu nồng
nàn trai gái để dễ dàng vì yêu nhau nên không để ý.
Vợ chồng là duyên phận tôi thấy hình như nó cũng có phần nào đúng, vì
xét chính cuộc đời mình chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội lấy vợ con gái,
bởi cái tình yêu quá lãng mạng trong tôi; Chả thế thân phụ tôi khi chấm số tử
vi cho tôi hồi nhỏ người cũng đã viết cung “Nô” có sao Đào Hoa, Hồng Loan chiếu
mạng nên cần phải ý tứ nhiều trong vấn đề giao du trai gái, thật qúa đúng bởi
suốt quãng đời trai trẻ, tôi đã trải qua những cuộc tình thật nóng bỏng nồng
nàn, khi yêu tôi yêu rất say đắm thành thật và thủy chung, chỉ vì tôi không muốn
gây đau khổ cho người tôi yêu, với người tình nào tôi cũng nói: “Tôi không phản
bội người yêu, chỉ khi nào người yêu muốn bỏ tôi đi xin cứ chia tay”! và cũng bởi
mang quan niệm “tình yêu không biên giới”, hay “con tim có tiếng nói riêng của
nó” ngoài cái vòng luân thường đạo lý, cái đạo đức của con người cần phải giữ
nên tôi vấp toàn ngang trái; Tôi chẳng hiểu sao trong tim tôi không có chỗ vị
trí nào cho những người con gái bình thường, các cô đến với tôi chỉ là những
người em hoặc người bạn, còn những người tôi yêu đều trải qua một đời và đã có
con, bởi thế các cô chỉ muốn làm người tình chứ không muốn làm vợ, chính vì vậy
có cuộc tình kéo dài gần mười năm trời ròng rã tưởng chừng như không bao giờ xa
cách, nhưng rốt cuộc chẳng cuộc tình nào trở thành trăm năm và người tình vẫn bỏ
ra đi, phải chăng đó là phần số may mắn của tôi để tôi có được một gia đình hạnh
phúc bên vợ con hôm nay!
Cuối cùng thì tuổi trẻ không cánh mà bay, bước vào tuổi trung niên vẫn
đơn phương độc mã tứ cố vô thân, từ đó tôi nghĩ con đường tình ái đã quá đủ cho
cuộc đời mình, giờ là thời gian phải suy nghĩ chín chắn hơn khi tìm người vợ sống
đời. Kinh nghiệm bản thân đã cho tôi nhiều bài học qúy giá về những khó khăn trắc
trở sẽ gặp với những thiếu phụ không may đã một lần dang dở, dù tôi có yêu
thương thành tâm cách mấy chăng nữa trước sau gì rồi cũng đổ vỡ, do những động
lực từ trong gia đình, hoặc bên ngoài thúc đẩy khiến người đàn bà dễ dàng bị
lung lạc. Nhưng thành thật mà nói với tuổi này tìm kiếm một người bạn đời trong
khoảng tuổi thích hợp còn độc thân thì không phải là việc dễ dàng, phần nhiều
đã dang dở; nên tôi cố gắng tránh né trước khi tâm hồn mình trở thành mềm yếu
ngả lòng; Tôi phải xây dựng cho chính mình một mái ấm gia đình, mở đầu một
trang sử mới cho gia phả giòng họ nơi xứ người, như tôi hằng ấp ủ từ ngày đầu
tiên lê bước đơn côi trên xứ người; Bạn bè giới thiệu cũng nhiều đủ mọi thành
phần kiến thức học vấn có, gia đình danh gía có đủ cả, nhưng gặp một hai lần
không thấy thích hợp là thôi không tiến tới, cho tới ngày tôi gặp vợ tôi.
Lần được giới thiệu gặp gỡ đầu
tiên tôi đã thấy ở nàng một khuôn mặt sáng sủa và đôi mắt tinh lanh thông minh,
tôi trộm nghĩ cô nàng này hồi nhỏ chắc cũng quậy phá lắm chứ không vừa! Nàng không
đẹp sắc sảo mặn mà, không lộng lẫy qúy phái, nhưng nàng có nét đẹp tinh khiết của
loài “hoa đồng cỏ nội”; Rồi sau vài lần tiếp xúc tôi hiểu rõ hơn về hoàn cảnh
hiện tại cũng như thời thơ ấu của nàng, nàng cũng tứ cố vô thân và đang sống
trong gia đình người cô chú nuôi đông con cái, tất cả còn đang tuổi học trò đứa
lớn nhất vừa vào Đại học. Nàng là một cô gái quá hiền lành thành thật không nói
năng nhiều, không miệng lưỡi văn hoa bóng bẩy, nàng có vẻ vụng về lúng túng trong
lời ăn tiếng nói đến độ dại khờ, hỏi câu nào trả lời câu nấy cũng chẳng hỏi tôi
một câu gì, ngay kể cả tìm hiểu xem tôi đã có gia đình hay chưa cũng không, khiến
tôi cảm thấy thương nàng nhiều hơn là chê trách! Tôi sực nhớ vợ một người bạn
trẻ trước đây hình như cũng làm hãng này định giới thiệu cho tôi một cô làm chung
hãng nhưng theo cô… “tính tình nó hơi kỳ kỳ làm sao ấy em sợ anh không chịu” nên
giới thiệu cho một người bạn quen anh ta cũng không vừa lòng, nên tôi thử hỏi
xem nàng có biết cô đó hay không thì nàng biết; Dăm phút nói chuyện qua loa rồi
nàng lại quay vào bếp, phụ việc nấu nướng với bà cô và một cụ già tuần nào cũng
như tuần nấy, nàng tỏ ra rất siêng năng và cần mẫn làm lụng, tôi ngồi trò chuyện
với người chú nuôi một lúc rồi cáo từ ra về trong lòng giăng mắc nỗi bâng khuâng!
Trên đường về tôi suy nghĩ nhiều hơn tội nghiệp cho nàng bởi không ai hiểu
hoàn cảnh và cuộc sống của nàng nên có nhận xét sai lầm về nàng, phải chăng đây
chính là người mà vợ chú em kết nghĩa có ý
định giới thiệu cho tôi; thành thật mà nói theo nhận định của tôi có lẽ vì
số phận không được sống bên gia đình nên không có sự hướng dẫn và cơ hội để được
ăn học bằng người, cũng chẳng có điều kiện để xã giao rộng rãi bên ngoài, nên nàng
không biết cách ăn cách nói cho câu chuyện có đầu đuôi, nhưng giả thử nếu nàng
cũng có mọi điều kiện, có cha có mẹ có anh chị em kề bên thì làm gì còn đến lượt
tôi! Sau khi đã quen nhau tôi được biết nàng cũng đã được giới thiệu đôi ba lần,
và lần nào thì cũng như một người trẻ thố lộ “Chỉ ngồi ở phòng khách chứ không đi
đâu cả”! Cũng may kinh nghiệm lăn lộn trên trường đời đã lâu giúp tôi có cái nhìn
sâu sắc, và kiên nhẫn hơn những người bạn trẻ, hay đó cũng là duyên định!
Sau khi nhờ bà mai đánh tiếng và hỏi nàng cũng bằng lòng, người cô nuôi
hỏi tôi xem có kiêng cữ tuổi tác không, chứ các cụ nói “Dần, Thân, Tỵ, Hợi” tứ
hành xung, nàng tuổi dần còn tôi tuổi thân,
tôi trả lời không vì tôi không tin những dị đoan nên chuyện đó không thành vấn
đề, nhưng trong bụng tôi nghĩ thầm bởi vì bản thân tôi nếu không phải là tông tích
dòng dõi “Tôn Ngộ Không” thì tôi cũng thuộc hàng khỉ lão luyện, “khỉ mượn oai hùm”
chứ đâu phải khỉ trong sở thú có gì mà kiêng với cữ! Nhưng trước khi thành hôn,
cô chú nuôi của nàng thấy tôi cũng chẳng trẻ trung gì, nhất là tôi cùng một
binh chủng với ông, thua ông dăm ba tuổi và ông nhập ngũ trước tôi lâu, qua
kinh nghiệm của ông nên biết những chàng trai trẻ của biển cả thì ghê gớm lắm, bến
nào cũng là nhà nhưng không nhà nào là bến chính nên dò hỏi:
Mấy anh lính biển hào hoa
Tía lia tía lịa có ma mà dò
Vợ con đã có hay không
Cứ nói cho thật dễ đường tiến lui
Tôi cũng thú thật trả lời:
Con chưa có, vợ cũng không
Nửa già nhân ngãi, nửa non vợ chồng
Tử vi cung số đào hồng
Yêu thì cũng lắm nhưng không duyên phần!
Thấy tôi thành thật chắc cô
chú nuôi cũng không bàn ra tán vào gì thêm nữa để tùy nàng định liệu; Hai chúng
tôi đồng tình cùng nắm tay nhau xây dựng tổ ấm của riêng mình; Tôi muốn người vợ
tương lai của tôi được vinh hạnh và biết đời người con gái chỉ có một lần nên tôi
quyết định tổ chức mọi thủ tục hỏi, cưới thật đầy đủ để vợ tôi đẹp mặt với người
xung quanh. Dù gì thì chúng tôi cũng thành thật cảm ơn cô chú nuôi đã giúp cơ hội
để nàng có được nơi nương tựa gọi là thân thích mười ba năm qua nơi xứ lạ quê
người, tránh cho nàng khỏi bị sa ngã trước những cạm bẫy cuộc đời, và đã sốt sắng
tận tình giúp đỡ trong ngày hỏi, cưới để vợ tương lai của tôi ra đi xây dựng tổ
ấm hạnh phúc thật sự của riêng nàng.
Hôm nay kỷ niệm 30 năm thành
hôn cũng là ngày sinh nhật của tôi, tôi muốn nói lời cảm ơn sâu đậm nồng nàn nhất
đến vợ tôi, người đời thường dùng 4 chữ “Công dung ngôn hạnh” để đo lường phẩm
chất về người phụ nữ vẹn toàn, theo cái thước đo ấy vợ tôi xem ra công-dung ở mức
trung bình, còn “ngôn” thì quá tệ, nhưng cái “hạnh” thì thật tuyệt vời, và chính
cái “ngôn tệ hại” ấy lẫn cái hạnh lại chính là hai điều căn bản mà tôi cần có ở
người vợ; Với tôi không những nàng là người vợ hoàn hảo, luôn săn sóc lo lắng
cho chồng từng ly từng tí, Nàng cũng là người y tá có lương tâm và tận tụy khi
tôi bị bệnh; Nàng là người mẹ chu đáo của các con, và đặc biệt nàng còn là người
con dâu hiếu thảo, thương mến mẹ chồng vô cùng thật khó tìm trong thế giới hôm
nay, nhiều khi chính tôi còn cằn nhằn to tiếng với mẹ mình, nhưng nàng tuyệt
nhiên không một tiếng chì tiếng chài, không một lời nặng nhẹ, cũng không một lời
phàn nàn với chồng về mẹ trong suốt 28 năm qua, đôi lúc còn bênh mẹ chồng nói tại
tôi khó tính! Nàng rất siêng năng cần mẫn làm việc quần quật chẳng quản nhọc nhằn,
nhưng đầu óc thì vô tư, trống rỗng không biết xếp đặt tính toán, suy nghĩ thật đơn
giản chuyện gì đến trước mắt thì làm bằng không thì thôi, nên tất cả mọi việc
liên quan đến tinh thần, phải dùng đầu óc tôi lo hết, nhiều khi có chuyện tôi
lo mất ăn mất ngủ hằng đêm, nàng vẫn bình thản tự nhiên đặt lưng là ngủ, nàng còn
được tính vô tâm ai nói gì thì nói nó vào tai này chui ra tai kia ngay, chẳng để
ý chẳng giận hờn, âu đó cũng là cái tốt chứ cả chồng lẫn vợ cùng lo âu rầu rĩ
thì tôi chỉ có nước đói dài dài, ai sẽ là người lo cho tôi từ bình nước uống cà
phê, bánh trái mỗi khi đi ra ngoài và lấy ai chấm từng tọa độ ê-kô (echo) cho tôi
những sáng cuối tuần ra biển!
Khi thành hôn với nàng mục
đích đầu tiên của tôi là để sánh bước cùng nàng trên bước đường đời, che chở bảo
vệ và hướng dẫn nàng trong mọi hoàn cảnh, từ trong gia đình tôi đến ra ngoài xã
hội, bởi tôi thừa hiểu người đời miệng lưỡi khó lường, nàng quá thành thật sẽ dễ
bị coi thường và lợi dụng; Ngẫm nghĩ kỹ chúng tôi đến với nhau qủa là một kết hợp
hoàn hảo do duyên phận và một phần do tôi chọn lựa, hai vợ chồng tôi cùng chia
sẻ, nhường nhịn và giúp đỡ nhau, chẳng được danh giá sang trọng phú qúy bằng
người, nhưng có được một gia đình yên vui hạnh phúc. Em vẫn là con trừu khờ khạo
giữa đời, nhưng trong gia đình mình em là hạt Ngọc Trân Châu vô gía; Còn anh cũng
không phải con cáo già qủy quyệt mà chỉ là con khỉ tinh khôn! Cám ơn em người vợ
hiền lành!
Nctd
Nam Cali, 02 April 2018
(Viết mừng ngày sinh nhật của tôi và Kỷ niệm 30 năm thành hôn, ngày Ngọc
Trân Châu)
No comments:
Post a Comment