Friday, November 17, 2017

THE BABY SHOES


   It’s still too early in the morning, just few minute after 6:00 AM; the sun was still far away in the east, the light was dim, he was walking alone toward Harvard Sport Park as usual during the weekdays, he walks pretty fast with his stretched legs, the brisk walk of his life habit in despite of his physical small and short. He likes to walk early in the twilight morning, see the blinking stars high above the dark sky, imagine the world without people, when the traffic is light and the weather is cool during the summer; mild cold at this time of the year, late fall. Looking toward the few yards ahead he saw one piece of baby shoe lay on the sidewalk; he stopped by to pick it up, turned the shoe around while examining it; a boy shoe, the wear and tear is very moderate, still considers to have long life for use ahead, suddenly his mind recalls his own childhood sons years, which he is now dearly miss every time he takes a walk, when he sees kids playing in the parks, biking around the neighbor with their parents, or each moment he sees something related to the kids, his heart is softening low, he feels sad like he has lost some part of his life.

   He was so busy and distracted by the circumstances which had happened during those few years of his childhood sons; his relatives and brothers families had just arrived to the US one after another, especially his three brother families, each arrived a month apart. He does not feel regret about his actions toward their arrivals, it always becomes his duty, a must to be done! But he really felt so unfortunate, the fate. Beside the full time jobs he and his wife have spent at works, the remaining time of the day, it was so occupied not because of his own families, a couple with three young little kids, one to two years apart, but by too many unexpected problems with one of his brothers at home, which pushed down his spirit; he was so depressed, so despair to the point that he lost his temper and the most terrible long-lasting hiccup illness has occurred to him again, the fourth time in his life; the hiccups which has been pounding his chest twenty-four hours a day, seven days a week and lasted for many months, once he have had enduring it for two and a half years earlier. Still he does not know how he could survive through that kind of stress and hiccough which no medication can fix it, no Doctor know how or what to do with him, he can only thanks God and Buddha had given him the strength needed for his mind to push it away every time it happens! Thank to his wife for her too rich loving heart, she never complains even a single word to anyone, she tends a bandage to his wound by showing more care, patience and understand to everyone under the too hard to bear  circumstances for most others. He looked around for another piece, there was none! He put a shoe next to the sign pole along the sidewalk in hope for someone just passed by with kid whose this shoe belong to return and pick it, then he continued his morning walk …

   After more than an hour walk around the park and along the storm drain canal, on the way back he passed by the pole the baby shoe was still there, he thought they could have been lost both, then this will be useless, but when he was approaching the intersection, he saw another piece rested next to the road curb, he pick it up and set it next to the other piece; Yeah! it makes a complete pair, so cute looks similar to a pair of his own children, which he knew he still keep at least one somewhere at home, he felt little warm in his heart; However he does not feel comfortable with it; he was afraid that it may mistakenly be blowing by the gardener when they come to mowing the grass lawn at this business complex or anyone, any bikers might accidently side-hit it off on the road again. He thought it better be hung up to the sign pole, he looked around for something to tie it up but there wasn’t anything that he can use. He came home and looking for a steel wire old clothes hanger, he cut a piece and made a hook, he walk to the place again about half of a mile away, the pair of shoes was still there, he hooked the pairs and hang it on the pole in hope the owner will have a chance to retrieve.

   The next morning he passes by a pole, the pair of shoes has disappeared, he looks at the lone pole, somehow his feeling is mixed, he wonders is it went back to its owner or in the hand of someone else. What about the parents who lost that infant shoes; Do they have deep care about the memory like himself, or they are more considered about realistic way of life, why care about a pair of used shoes when with just $19.99 they can have another new pairs! However just a few day ago he, himself was so happy that he had found his own Keys-bunch, which he lost during a walk in Peter Canyon and someone had picked, put up at the information bulletin board, despair the keys can be remade for less than ten-bucks! By the way he know many people in our society out there do care and keep their memories float!!

Nctd
One morning in the late Fall 2017

To: English readers and friends,
Please feel free to correct me if you found mistakes and errors! I'm sure there are plenty! I still need to learn myself and am appreciated very much!

To: Bạn đọc Việt Nam,
Xin lỗi thỉnh thoảng tôi viết tiếng Anh, không phải khoe khoang, nhưng để một số người không hiểu Việt ngữ kể cả các con cháu tôi tiện theo dõi và không cảm thấy lạc lõng khi vào Blog “Giáng Thu” của tôi, cũng là một cách tôi tự trau dồi thêm sinh ngữ. Thành thật cáo lỗi qúy bà con, bạn bè trẻ cũng như không còn trẻ, hì hì!!!!!

NguyễnChu Trương Dực

Wednesday, November 15, 2017

NHƯ MỘT TIA NẮNG BAN MAI



   Có lẽ cũng đến nửa năm rồi vợ chồng tôi không đi bộ trong công viên Peter Canyon ở hướng đông bắc thành phố Tustin sát cạnh thành phố Orange miền nam Cali, lý do giản dị vì càng ngày càng đông người nhất là vào những ngày cuối tuần, bụi bậm cũng nhiều hơn và phân chó cũng lắm, dắt chó đi dạo là một điều thú vị và lợi ích về sức khỏe cho cả người lẫn súc vật, tuy nhiên để nó xả uế bừa bãi mà không hốt qủa là không thẩm mỹ và vệ sinh chút nào, lại có người hốt nhưng liệng đại những bịch phân vào những lùm cây bên đường thay vì bỏ vào thùng rác đã được đặt rải rác trong công viên; Tôi càng không muốn phải chứng kiến cảnh một vài người kéo nhau đi hàng ngang hai ba người bước song song đạp bừa cả lên cây cối hai bên lề con đường khiến nhiều lối mòn mỗi ngày một rộng hơn, thậm chí họ còn mở những lối đi tắt băng ngang từ trên đồi xuống chân đồi nữa, cho dù có những bảng ghi rành rành bên cạnh yêu cầu “Đi theo lối mòn”, thú thật hết ý kiến không hiểu đầu óc họ suy nghĩ gì trước khi hành động? Thay vào đó vợ chồng tôi đi bộ ngoài bãi biển, hơi xa và mất công một chút vì phải lái xe khoảng 15 phút mới tới nhưng bù lại không khí trong lành, khí hậu mát mẻ và bãi sạch sẽ hơn đôi chút, nhưng phân chó thì … vẫn không sao tránh khỏi (?)!!! Đi ngoài bãi biển còn có cái thú thả tầm mắt về mãi tận cuối chân trời mà không bị vướng bởi cây cối hay nhà cửa, có nhiều ngày được đi xuyên qua màn sương mù dầy đặc từ ngoài biển khơi cuồn cuộn bay vào, ngắm những tia nắng bình minh rực rỡ vượt qua hàng hàng lớp lớp mây tỏa về muôn hướng, chúng tôi thường đi sớm độ khoảng hơn 6 giờ là có mặt ngoài bãi biển, lúc đó qúy bà con cô bác phần nhiều còn chùm trăn nướng kỹ, ngoại trừ một số surfing cưỡi sóng biển là có mặt!
   Bắt chước người Mỹ tôi phải cám ơn lô hàng hãng bà xã tôi làm đặt mua chưa về kịp nên khu vực bả làm không có việc, nhân viên được nghỉ khi nào hàng về xếp sẽ gọi, có lẽ cũng được hai ba ngày nghỉ nữa, thế nên sáng nay tôi đề nghị với bả đi bộ trong công viên Peter Canyon, vì đi ra biển không tiện bởi hôm nay là thứ hai đường xá xe cộ đông đúc tôi không muốn lái xe đi xa, mà công viên gần nhà, tôi đi hàng ngày nên cũng chán, tiện thể thỏa tính tò mò của bả muốn xem đám cháy ở công viên cách nay chừng hơn tháng mà đài truyền hình đã trực tiếp trình chiếu rùm beng cả ngày hôm đó ra sao! Đặc biệt hơn nữa là sức khỏe tôi độ này khá tốt, mỗi sáng đi bộ tiếng rưỡi đồng hồ với tốc độ của người rảo bước mà tôi không thấy mệt, nên cũng muốn thử sức mình xem có leo nổi ngọn đồi trong công viên này nữa không, vì đã lâu lắm rồi do sức khỏe hơi yếu tôi không dám vượt ngọn đồi này.
   Chúng tôi vào tới cổng nam của công viên 15 phút trước 7:00 giờ, vừa bước ra khỏi xe tôi đã cảm thấy khí lạnh của núi tỏa ra, tôi mở bình càfé đưa bà xã tôi mỗi người làm một hai ngụm cho ấm bụng trước khi khởi hành, hai vai đeo hai bình nhỏ, một bình nước ấm và một càfé, trong túi áo lạnh một ít bánh vừa ngọt vừa lạt để thỉnh thoảng nhâm nhi lấy sức đi cho chắc ăn. Mặt trời đã lên nhưng còn lẩn khuất đâu đó sau ngọn đồi, hơi sương thoang thoảng khí núi nặng nề nên càng vào sâu càng lạnh, khác với cái lạnh thoáng ngoài biển, khí núi âm u nặng chĩu phải chăng người xưa thường nói Sơn lam chướng khí là vậy đó sao! Bà xã tôi luôn nhắc tôi thọc tay vào túi áo cho khỏi lạnh, mà lạnh thiệt tôi phải luôn luôn xoa hai bàn tay vào nhau mà vẫn còn lạnh. Năm nay miền nam Cali nóng nhiều hơn mọi năm, giữa thu mà ở quận Cam có ngày nhiệt độ đã lên đến 103 độ phá kỷ lục, bây giờ cuối thu mới bắt đầu thấy lạnh, tôi tiếp tục bước bà xã tôi rảo cẳng bước theo, nửa phần phía nam công viên cây cối còn xanh tươi nhờ những trận mưa mùa xuân vừa rồi, còn nửa phần phía bắc dấu vết hoang tàn của lần cháy vừa qua vẫn nguyên vẹn, cây cỏ cháy trụi trơ trọi trống trơn phơi những sườn đồi lẫn thung lũng một mầu đen thui, cả khu vực bảo tồn cho chim muông sinh sản cũng cháy rụi, tôi có thể nhin tới bãi đậu xe cổng bắc, thấy hết hướng tây và bắc sát công viên nhà cửa san sát nối nhau. Buổi sáng thật vắng người vì đa số đều đi làm, những ông bà già hẳn còn đang ngồi bên tách trà hay ly càfé ấm cúng ở nhà, một cảm giác lâng lâng dâng trào trong tôi, chợt thoáng kỷ niệm mùa thu xa xưa theo chân thằng bạn ghé thăm Đà Lạt đuổi bắt hụt một hình bóng chưa quen, làm tôi nhớ và tiếc mãi cả tuần đành ngày ngày tới nhà Thủy Tạ ngồi nhâm nhi ly càfé bốc khói mà sao thấy lạnh như hơi sương trên mặt Hồ Xuân Hương tỏa bay lơ lửng quanh mình!
   Lúc đi vào chúng tôi theo lộ trình dưới chân đồi, lượt ra lên con đường mòn phía đông trên đỉnh đồi, trở về chỗ đậu xe đúng 08:50 AM mà tôi vẫn thấy khỏe và còn sức lực, bà xã tôi hơi mệt một chút, tính ra chúng tôi đã đi đoạn đường dài trên 6 miles trong hai tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy vui mừng vì còn có được phần nào phong độ của mùa đông và mùa xuân năm ngoái khi tôi có thể đi hiking mỗi cuối tuần gần hết những công viên bảo tồn hoang dã trong địa phận quận Cam. Về đến nhà tôi mới hay mình đã đánh rơi sâu chìa khóa nhà, bà xã tôi nghi ngờ không nghĩ là tôi đánh rơi sáng nay mà có thể từ hai ngày trước vì tôi mượn sâu chìa khóa của bả mỗi lần mở cửa, tôi thì qủa quyết là sáng nay tôi nhớ rất rõ có nhét sâu chìa khóa vào túi áo lạnh, dọc đường lấy giấy lau mặt hoài vô tình tôi đã làm rơi đâu đó trong công viên, tôi nhất định sáng mai đi vào tìm, bà xã tôi nhỏ nhẹ “Chờ đến sáng mai thì cơ hội tìm được sẽ càng mong manh”, bà thêm “Muốn đi thì phải đi ngay”, tôi hỏi lại “Liệu em có đi nổi lượt nữa không chứ anh thì chắc Ok!”, bả nói “Thì phải ráng thôi!”. Tôi đề nghị để ăn cơm trưa xong cho có sức rồi hãy đi, chứ đi ngay e chân bước không nổi ….
   Sau bữa cơm trưa thì đã gần 2:00 chiều chúng tôi trở lại công viên bụng nhủ thầm hy vọng hôm nay vắng người đi, sâu chìa khóa không bị đất cát vùi, và cũng hy vọng có người thấy được nhặt treo đâu đó dọc đường đi, dù vẫn nghĩ hy vọng chỉ là sợi chỉ treo mành; Thú thật nhìn cái nắng giữa trưa, tôi hơi ngán ngẩm không khí nóng nực chỉ sợ mình không leo nổi ngọn đồi, hơn 6 miles chứ đâu phải ít, nhưng cũng phải cố chứ biết làm sao hơn; Tới nơi tôi mới chợt nghĩ ra phải chi mỗi người mang một chìa khóa xe thì thay vì cả hai phải đi một vòng 6 miles, tôi sẽ thả bà xã tôi ở cổng nam để bả đi ngược lên cổng bắc, trong khi đó tôi lái xe lên cổng bắc đậu ở đó rồi cuốc bộ xuôi về cổng nam, bả lên tới sẽ lái xe xuống đón tôi thì mỗi người chỉ phải đi một chiều 3 miles đỡ biết mấy, đúng là khờ khạo ngố thiệt đã không nghĩ ra trước khi đi! Thôi lỡ rồi cứ đi nếu đi hết thì đây sẽ là lần đầu tiên đi hai lượt trong cùng một ngày, tôi căn dặn bà xã tôi nhớ quan sát kỹ lưỡng những hàng rào, nhánh cây hai bên lề đường biết đâu chừng có người nhặt được treo đâu đó càng sớm càng tốt càng đỡ phải đi xa. Chúng tôi chia hai mỗi người vòng một phía của cái hồ cạn ở cổng nam, tới chân đồi không thấy gì, tôi bảo bà xã tôi đi ở dưới tôi lên trên đồi, nhưng hãy khoan ghé coi cái bảng thông tin trước đã, bà xã tôi tiến lại cái bảng … chợt quay lại mỉm cười cánh tay dơ cao, sâu chìa khóa lủng lẳng lấp lánh trong ánh nắng, đúng như điều chúng tôi thầm mong đã có người nhặt và để nơi đây, may mắn hơn nữa lại ngay đầu cổng thế là đỡ phải lội thêm vài miles. Tôi thầm cảm ơn ai đó đã nhặt được và để nơi dễ nhìn này, trở ra xe tôi tìm một tờ giấy viết vài lời cảm ơn người tốt bụng vô danh và quay trở vào dán ngay nơi để sâu chìa khóa, trời nắng nhưng tôi cảm thấy dễ chịu như đi dưới ánh ban mai buổi sáng vì trong cái thế giới xô bồ này, những kẻ chỉ trực chờ đạp đổ phá hoại thì dẫy đầy, thỉnh thoảng vẫn còn thấy được những người tốt bụng! Họ luôn sẵn lòng gạt ngoài gía trị vật chất của sự kiện miễn là có đôi chút ích lợi cho người khác! May thay!!!!

NguyễnChu Trương Dực

Một ngày cuối Thu 2017